Tôi nghe cậu Bảo nói xong hoảng hốt nhảy lên ôm chầm lấy cậu. Trời ơi, sao lại chôn xác thai nhi dưới gốc đa cơ chứ? Tôi rùng mình sợ hãi thực sự, những ngày trước còn ra đây ngồi hóng mát giờ nghĩ thôi cũng không dám. Cậu Bảo thấy vậy đẩy tôi ra rồi nói:
B740d. Phần 4 -“Sen ơi, mày ở đâu?” -“Con Sen kia, mày mà không ra là ma bắt mày đi đấy…” -“Con Sen, tao mà tìm được mày tao giết mày!” … Dọa nạt đủ kiểu, cuối cùng cậu chủ cũng nghe được tiếng nói lí nhí -“Nhưng cậu phải hứa cho em cái kẹp tóc nhá!” Đại thiếu gia điên hết cả người, nhưng cậu là ai, khôn lắm, ừ rất chi ngọt ngào. Bé Sen mắc mưu, lò dò bước ra. Bị cậu chủ kéo phăng phăng về nhà, khí thế hừng hực. -“Cậu chủ, kẹp tóc đâu?” Sen mè nheo phía sau. -“Tao chưa tẩn cho mày một trận là may lắm rồi con ạ!” Cậu vẫn cầm tay Sen, mọi người trông thấy Sen rồi thì yên tâm, trở về nhà dưới tám chuyện. -“Em làm sao chứ?” -“Mày còn phải hỏi?” -“Em chả phải hỏi, em không biết!” -“Mày làm gì mà trốn tận cái hang đá ngoài đấy?” Cậu hỏi, có vẻ bực mình. Sen chẳng biết nói sao, cậu chủ đúng là vô lí mà, bảo tìm không được cho kẹp tóc, giờ tìm không được lại mắng cô. Mà cậu là cậu, cô là cô, cậu nói gì chả đúng, Sen không được kẹp tóc, tủi thân ghê gớm, đã cố mím môi rồi mà nước mắt cứ chảy ra. -“Mày làm sao đấy?” Đại thiếu gia hỏi, cô chỉ lắc đầu. -“Sen, chân mày làm sao thế kia?” Cậu nhìn xuống, hốt hoảng, làn da trắng hồng của cô bé đỏ rực toàn vết muỗi cắn. -“Vào đây!” Cậu bực, cậu quát. Sen chỉ biết lầm lũi đi theo. Cậu cầm dầu thơm, xoa xoa cho cô. -“Mày đúng là con ngu…mà không phải, mày chết vì đẹp…đau lắm à, nhìn cái mặt kìa, mếu máo mếu máo, nước mũi kìa, trông phát tởm…” Sen giật mình, giải thích. -“Em khóc không phải vì như thế!” -“Thế mày khóc vì sao?” -“Em nói ra cậu lại đánh em à?” -“Tao không đánh, tao thề!” -“Em không tin!” -“Mày không nói giờ là tao đánh đấy!” Sen lại bị dọa cho sợ, đành khai. -“Đại thiếu gia, rõ ràng cậu bảo cho em cái kẹp tóc đấy!” Đại thiếu gia nhìn Sen, cái con này, chưa gì đã ầm ĩ, không cho nó thì cậu đeo được chắc. -“Đây, cho mày!” Cậu vừa nói, vừa kẹp cho cô. Con bướm nhỏ trên đầu Sen, đáng yêu vô cùng. Sen cười thích thú. Cậu chủ không nhịn được, véo má Sen một cái. -“Đại thiếu gia, cậu bảo không đánh em mà!” -“Tao véo chứ tao đánh à?” -“Cậu thật…” ….. Sáng hôm sau, tới lớp cô giáo kiểm tra bài tập về nhà. Sen nhìn cậu chủ mà thán phục, chẳng hiểu vì sao, cậu đi chơi với cô cả tối qua, mà vẫn làm đủ bài tập về nhà! Còn Sen, tất nhiên là không có. Sen bị phạt đứng cuối lớp, đại thiếu gia hôm đó lầm lì hẳn. Thỉnh thoảng, cậu có quay xuống nhìn con hầu nhà mình, xong lại quay lên đầy bất lực. Cô giáo gọi điện cho phụ huynh, cuối buổi, bà chủ đích thân tới đón Sen và cậu. Đại khái về mặt pháp luật, bà chủ và ông chủ là người giám hộ của Sen. Bà chủ trao đổi với cô giáo, rồi đưa hai đứa về. Sen thắc mắc ghê lắm, mọi ngày cậu chủ nhất quyết cầm đồ cho cô, vậy mà trước mặt bà chủ, cậu để Sen vác hết. Tới xe, bà thắt dây bảo hiểm cho cô và cậu rồi đưa đi xem phim, ăn KFC và kem. Bà chủ rất xinh đẹp mà còn tốt bụng, người bà cũng có mùi thơm ơi là thơm, Sen thích bà chủ lắm. -“Sen này!” Bà chủ vừa gọi Sen, vừa lau vết kem dính trên miệng cô bé. -“Dạ!” -“Sao con không làm bài tập về nhà?” Sen sợ bà thất vọng về Sen, nhưng Sen cũng không dám khai ra cậu, lặng thinh chả biết nói gì. Bà chủ tất nhiên biết chuyện, nhưng bà có mỗi thằng quý tử, nó còn quan trọng hơn mạng sống của bà, bà chưa bao giờ mắng nó cả, đâm ra, bà chỉ nói nhẹ nhàng, nhắc nhở Sen. -“Cô giáo còn bảo, Sen bị mấy điểm kém nhé, Sen mà lần sau không làm bài và được điểm cao là ta không cho Sen đi học nữa!” Sen hãi quá, hứa xin rối rít. Đại thiếu gia bên cạnh, mặt lạnh tanh. Nhưng mà từ đó, có sự thay đổi không hề nhẹ. … 7 rưỡi tối, Sen đang đánh răng, cậu đã gọi. -“Sen, con Sen đâu…” Miệng còn đầy bọt, mà giọng cậu có vẻ cáu, cố nói -“Dạ, em đây!” -“Mày vác cái dạ của mày lên đây cho tao nhờ!” -“Cậu đợi em một tý!” -“Tao cho mày một phút, vác luôn sách vở lên đây!” Sen cuống cuồng xúc miệng, bê cả cái balo lên phòng cậu. -“Sao cậu?” -“Sao trăng gì, ngồi xuống!” -“Dạ!” -“Làm bài tập về nhà đi!” -“…” -“Ngây ngây ra cái gì? Hay mày muốn ở nhà, không đi học nữa?” Nghe cậu nói, Sen có vẻ đã hiểu, cảm động lắm. -“Không, em thích đi học lắm, cậu dạy em à…cậu tốt quá!” -“Mày còn phải nói, viết chính tả trước đi đã!” -“Dạ!” Đúng là ở đời bất công mà, đại thiếu gia sinh ra đã nhà giàu, có ba mẹ yêu thương, tới chữ viết cũng đẹp hơn Sen. -“Mày viết hay mày vẽ giun hả Sen?” -“Em viết mà!” -“Nắn nót vào!” -“Em cũng nắn nót rồi mà, nhưng mà nó không được đẹp như của cậu thôi!” -“Mày đúng là, không được tích sự gì hết!” Cậu viết xong, bực mình cầm tay Sen, giúp nó viết từng chữ. Cậu rất giống cô giáo trên lớp nha, đại thiếu gia thật giỏi!!! Viết xong, chủ tớ cùng nhau học Toán, “chủ” thì làm xong bao đời, chơi bời đủ thể loại, mà “tớ” thì bò ra bàn, đếm hết chân lại đếm tới tay. Chủ vừa chơi đồ hàng, vừa quát -“Con kia, tao đánh gãy tay bây giờ, tính nhẩm đi, không được đếm!” Sen tái mặt nhìn cậu chủ, rõ ràng đã cho hai tay xuống dưới giấu giấu thế mà cậu vẫn biết. Con bé đành ngậm ngùi nỗ lực làm, làm mãi, làm mãi…cậu chủ xem xong mấy tập phim chưởng rồi nó mới làm xong. -“Đưa tao kiểm tra!” -“Đây ạ!” Hí hửng đưa đại thiếu gia kiểm tra, tưởng được khen, ai ngờ mặt cậu đã tối sầm -“20 trừ 5 rồi trừ 7 mà mày viết bằng 12, tao không còn gì để nói với mày nữa Sen ạ!” -“Á, đâu đâu…đúng rồi mà!” Sen gân cổ lên cãi, đại thiếu gia tạm thời quá choáng. -“Này nhé, em nói cho cậu biết nhé, giả sử em có 20 cái kẹo, em cho cậu 5 cái, cho anh Tuấn 7 cái, rõ ràng em còn 12 cái còn gì?” -“Mày còn hẳn 12 cái cơ á?” -“Vâng!” Sen đối đáp, tỉnh bơ. Cậu chán, phi luôn quyển vở của nó vào sọt rác. Nó ấm ức, nước mắt rơm rớm. Đi tìm bác Súng, mượn tạm túi kẹo, lấy ra đúng 20 cái. Đoạn, Sen gõ cửa phòng cậu chủ. -“Đại thiếu gia, để em chứng minh cho cậu thấy!” Đại thiếu gia mắt tròn xoe nhìn đống kẹo trong tay con bé. -“Đây nhé, em có 20 cái kẹo tất cả!” -“Ừ!” Sen bốc ra một ít, đếm đi đếm lại đúng 5 cái. -“Đây, cậu cầm lấy 5 cái đi.” Đoạn nó lại bốc ra 7 cái, để vào một chỗ khác coi như cho anh Tuấn. Rồi nó ngồi đếm chỗ còn lại. Đếm đi đếm lại, chỉ thấy còn có 8 cái. Lạ quá cơ? Cậu chủ ngồi cạnh, cười khinh bỉ. -“Mày đã biết mày ngu tới mức nào chưa?” Sen không nói gì, lặng thinh lĩnh giáo cậu, hóa ra nó ngu tới thế! ….. Chuyển sang học tập đọc. -“Đọc đoạn văn này cho tao xem…” Sen hít thở, đọc -“Lói lăng lên nuyện nuôn nuôn, nên lúi nấy lước…nên nớp một…lăm lay nũ nớn niên tiếp về nàm lăng suất núa lếp của bà con lông dân thấp nắm…” Đại thiếu gia cười lăn cười bò, Sen xấu hổ lắm. -“Bình thường em cũng đọc đúng chứ, chẳng qua cậu cứ bịa mấy câu này, khó bỏ xử…” -“Mày…mày…” Cậu cười không nói nổi, Sen hậm hực. -“Em không được tích sự gì chứ gì, cậu đừng có cười em nữa, nói cho cậu biết nhá, ít ra em còn có việc làm nhá, không đi học cũng chẳng sao cả!” Tự ái trỗi dậy, bỏ về mà không thèm chào cậu. Ngày nào cũng như thế, rồi thì nước chảy đá mòn, nhờ cậu chủ kiên trì cuối cùng thì Sen cũng biết đọc, biết viết, biết làm toán. ***** Một ngày mùa hè nắng vàng ruộm góc trời. Sen nhìn chùm khế trên cành, Sen thích lắm, mà các bác đang ngủ trưa. Sen lò dò chạy sang nhà anh Sên, định nhờ anh lấy giúp. -“Sen!” Cậu chủ gọi, giật bắn. -“Dạ, có em!” -“Mày đi đâu?” -“Dạ, em sang nhà anh Sên ạ!” -“Làm gì?” -“Em nhờ anh Sên chút việc ạ!” -“Việc gì?” Cậu hỏi dồn dập quá, cô bé cuống cả lên -“Dạ, em nhờ anh ấy lấy khế ạ, em thèm ăn quá ạ!” -“Vào tao lấy cho…” -“Không được, không được đại thiếu gia ơi, bà chủ mà biết cậu trèo cây thì em chết…” Sen van nài cầu cứu, mà cậu cứ đi phăng phăng, rốt cuộc, cậu đã trèo trên từng cành cây, Sen phía dưới, sợ hãi kinh khủng. -“Đại thiếu gia, cậu thương em, coi như em lạy cậu, cậu xuống đi ạ!” -“Đại thiếu gia…đại thiếu gia…huhu…” … Cậu vẫn cứ trèo, tay đã sắp chạm được vào quả khế chín.. Tiếng động không lớn không nhỏ vang lên, rồi một tiếng Rầm vang trời…cô bé run cầm cập, khuôn mặt tái mét. Đại thiếu gia của cô! Đại thiếu gia của cô rơi tự do xuống đất, bất tỉnh nhân sự. -“Đại thiếu gia, cậu dậy đi!” -“Đại thiếu gia, cậu đừng dọa em…” -“Em xin cậu, huhu…”
Trống trường điểm, việc của Sen là thu dọn sách vở, đồ dùng học tập cho bé con nhỏ xíu khoác trên vai hai chiếc balô to đây tao đeo cho!"Cậu ra để em đeo."-"Con này, dạo này hay cãi nhỉ?"Lầm lũi đưa trả cậu balô của mày nữa!"-"Dạ?"-"Đưa đây!"-"..."-"Nhìn cái gì mà nhìn, đưa đây!"-"Dạ..."Lúc đi về, họ có gặp một bé gái khác, bé gái ấy mặc một bộ váy hồng, trên đầu đeo chiếc kẹp tóc hình con bướm, xinh ơi là xinh, Sen nhìn mà thích hết cả sắp chảy nước dãi ra rồi đấy!"-"Dạ?"Cậu chủ khinh bỉ đi thiếu gia, đại thiếu gia, đợi em..."-"..."-"Em bảo này, cái kẹp tóc ấy đẹp nhỉ, lung linh lung linh..."Cậu chủ lườm nó. Nó chợt giật mình, phát hiện vô cùng thú vị, cậu là con trai mà, đâu có thích cặp tóc, hix... *****Nhà đại thiếu gia có nhiều người giúp việc, nhưng tính ra cũng chỉ có năm người ở lại buổi tối, đều sống trong khu nhà phía dưới. Sen nhỏ tuổi nhất, ai nói gì cũng nghe lời, hai má lúc nào cũng phúng phính hồng hồng nên được mọi người rất yêu ơi hôm nay có canh cua đấy!"Bác Hồng gọi thật á, thích quá, yêu bác Hồng quá đi mất..."-"Sen hôm nay đi học thế nào, vui không?"Sen đỡ bát cơm từ tay bác Cúc, phụng phịu-"Cũng vui ý nhưng đại thiếu gia bảo con học dốt!"-"Kệ cậu ấy, ăn đi con, ăn cho xinh, mai bác bảo anh Sên làm chong chóng cho nhé..."Bác Súng vừa nói, vừa cười nham hiểm. Nhà bác Súng có anh Sên, anh hơn Sen năm tuổi, từ ngày Sen về nhà, bác Súng đã tuyên bố nhận Sen làm con dâu rồi. Sen nghe thấy chong chóng, thích lắm, gật đầu lia Sen, bà chủ gọi kìa!"Chị Cúc từ đâu hớt hơ hớt nghe rồi, chào mọi người, cun cút lên biệt thự phía cũng chẳng có gì, chỉ là đại thiếu gia của cô rất giỏi giả nai. Trước mặt cô thì ghê ghê gớm gớm, gặp bà chủ thì lúc nào cũng tròn xoe ngây thơ như con cún con. Bà chủ cưng cậu lắm!Sen lấm lét chào ông bà. Bài ca quen thuộc muôn thuở...-"Mẹ, không ăn đâu, Cu Ty không thích ăn..."Vâng, biệt danh của cậu chủ là Cu Ty. Lý do vì sao cậu có cái biệt danh đó ý à, là vì cậu ba tuổi mới cai sữa ạ!Bà chủ thấy cậu không chịu ăn, xót xa, lần nào cũng gọi Sen lên...-"Ăn đi con!"Bà bảo Sen, cơm trên này khác hẳn cơm cô ăn dưới nhà, ngon hơn rất nhiều. Bà chủ ông chủ đều hiền hiền, nên Sen ăn rất tự nhiên, rất ngon lành. Đại thiếu gia thấy Sen ăn ngon, cũng lao vào tranh ăn. Hầu như tuần nào, Sen cũng ăn cơm với nhà bà mấy bữa liền.....8 giờ đang tập viết chính tả, thấy cậu gọi, giật bắn cả mình. Vội vàng chạy lên phòng chủ Cu Ty, có em!"-"Tao vả cho mày vỡ mồm bây giờ, mày ăn xằng nói bậy cái gì đấy?"Sen đứng mà chân run có nói gì đâu, em chỉ gọi cậu chủ..."-"Tao cấm, không được gọi như thế, tao dặn mày gọi tao là gì?"-"Dạ, đại thiếu gia..."Sen lí trốn tìm với tao!"-"Nhưng em còn phải làm bài tập về nhà!"-"Mày làm cái gì mà làm, mày không cần học!"-"Sao cậu cần học mà em lại không cần học?"Sen lí nhỉ, mà sao tao lại phải học nhỉ, đợi tý tao đi hỏi ba tao!"-"Dạ."Cô bé con lại cắm cúi làm phút sau, đại thiếu gia tiếp tục đây!"-"Tao hỏi ba tao rồi, tao phải học để mai sau còn kiếm việc làm, nuôi vợ con, nuôi gia đình tao!"Sen nghe lí lẽ của ông chủ, cô bé có vẻ thấm lắm, gật vậy, đại thiếu gia ạ, thế thì em cũng phải học, em phải học để mai sau còn kiếm việc làm, nuôi chồng con em, gia đình em!"-"Mày không cần kiếm việc làm!"-"Sao ạ?"-"Chẳng phải mày đã có việc làm rồi sao?"-"Dạ?"-"Chẳng phải mày là người hầu cho tao rồi còn gì?"Ừ, đùng nhỉ? Cậu nói đúng quá. Vậy là bây giờ nó đã có việc làm, chỉ có cậu là không có việc thôi, lần đầu tiên thấy mình "hơn" cậu chủ, Sen sướng lắm!!!Nhưng thực ra cô bé rất thích chơi trốn tìm với tao đi!"-"Dạ!"-"Tao trốn, mày tìm!"Biết ngay mà, lần nào chơi trốn tìm chả là cậu trốn cô tìm. Mà cậu cũng hay lắm, toàn trốn ở đâu ý, cô chẳng thể tìm đếm nha...năm mười mười lăm hai mươi...một trăm...cậu chưa xong em mặc kệ em mở mắt đi tìm..."Tìm tìm tòi tòi, chẳng thấy phút sau...-"Cậu ơi em thua rồi...huhu...cậu ở đâu đấy?"-"Huhu cậu ơi...huhu..."-"Mày chả làm được cái tích sự gì hết, có tìm cũng không xong! Chán muốn chết luôn!"Cậu bực mình, trốn đi, tao tìm."-"Em phải làm bài tập về nhà!"-"Làm cái gì mà làm, mày biết cái gì đây không?"Sen há hốc mồm, mắt long lanh nhìn cậu. Là cái kẹp tóc lúc sáng cô thích đây mà, sao cậu lại có?-"Đại thiếu gia...cậu...cậu bị bóng! Aaaaaa.........."Cậu tức tím mặt, Sen bị cấu một cái không thương nói sai sao? Cậu là con trai mà cậu đeo kẹp tóc nhá!"-"Mày im mồm đi, tao cầm chứ tao đeo hả? Mày thích không?" Ánh mắt thèm thuồng, gật đầu thẹn thùng!-"Trốn đi, nếu tao tìm không được thì tao cho!"Gật đầu mười mười lăm hai mươi..."Sướng quá, lập tức lủi, tìm chỗ chưa xong tao mặc kệ tao mở mắt đi tìm đây..."Có lẽ vì do cái cặp tóc đẹp lung linh, Sen thích tới mê người à, lần này, trốn rất phút...10 phút...20 phút...Không tìm thấy Sen, cậu bắt đầu sốt ruột...Một tiếng, chẳng thấy đâu, cậu gọi người giúp việc đi tìm tiếng, cả nhà mải miết, nháo nhác gọi tên cô bé con. Mọi người bảo cậu cứ ở nhà đợi, nhưng cậu nhất định không chịu, cậu nhất định phải tìm được con ơi, mày ở đâu?"-"Sen ơi ra đi rồi tao cho cái kẹp tóc..."-"Sen ơi!"Mắt cậu chủ rơm rớm, từ khi sinh ra, chưa bao giờ cậu gọi lâu tới vậy mà không thấy Sen lên tiếng!!!
Trống trường điểm, việc của Sen là thu dọn sách vở, đồ dùng học tập cho bé con nhỏ xíu khoác trên vai hai chiếc balô to đây tao đeo cho!”Cậu ra để em đeo.”-“Con này, dạo này hay cãi nhỉ?”Lầm lũi đưa trả cậu balô của mày nữa!”-“Dạ?”-“Đưa đây!”-“…”-“Nhìn cái gì mà nhìn, đưa đây!”-“Dạ…”Lúc đi về, họ có gặp một bé gái khác, bé gái ấy mặc một bộ váy hồng, trên đầu đeo chiếc kẹp tóc hình con bướm, xinh ơi là xinh, Sen nhìn mà thích hết cả sắp chảy nước dãi ra rồi đấy!”-“Dạ?”Cậu chủ khinh bỉ đi thiếu gia, đại thiếu gia, đợi em…”-“…”-“Em bảo này, cái kẹp tóc ấy đẹp nhỉ, lung linh lung linh…”Cậu chủ lườm nó. Nó chợt giật mình, phát hiện vô cùng thú vị, cậu là con trai mà, đâu có thích cặp tóc, hix…*****Nhà đại thiếu gia có nhiều người giúp việc, nhưng tính ra cũng chỉ có năm người ở lại buổi tối, đều sống trong khu nhà phía dưới. Sen nhỏ tuổi nhất, ai nói gì cũng nghe lời, hai má lúc nào cũng phúng phính hồng hồng nên được mọi người rất yêu ơi hôm nay có canh cua đấy!”Bác Hồng gọi thật á, thích quá, yêu bác Hồng quá đi mất…”-“Sen hôm nay đi học thế nào, vui không?”Sen đỡ bát cơm từ tay bác Cúc, phụng phịu-“Cũng vui ý nhưng đại thiếu gia bảo con học dốt!”-“Kệ cậu ấy, ăn đi con, ăn cho xinh, mai bác bảo anh Sên làm chong chóng cho nhé…”Bác Súng vừa nói, vừa cười nham hiểm. Nhà bác Súng có anh Sên, anh hơn Sen năm tuổi, từ ngày Sen về nhà, bác Súng đã tuyên bố nhận Sen làm con dâu rồi. Sen nghe thấy chong chóng, thích lắm, gật đầu lia Sen, bà chủ gọi kìa!”Chị Cúc từ đâu hớt hơ hớt nghe rồi, chào mọi người, cun cút lên biệt thự phía cũng chẳng có gì, chỉ là đại thiếu gia của cô rất giỏi giả nai. Trước mặt cô thì ghê ghê gớm gớm, gặp bà chủ thì lúc nào cũng tròn xoe ngây thơ như con cún con. Bà chủ cưng cậu lắm!Sen lấm lét chào ông bà. Bài ca quen thuộc muôn thuở…-“Mẹ, không ăn đâu, Cu Ty không thích ăn…”Vâng, biệt danh của cậu chủ là Cu Ty. Lý do vì sao cậu có cái biệt danh đó ý à, là vì cậu ba tuổi mới cai sữa ạ!Bà chủ thấy cậu không chịu ăn, xót xa, lần nào cũng gọi Sen lên…-“Ăn đi con!”Bà bảo Sen, cơm trên này khác hẳn cơm cô ăn dưới nhà, ngon hơn rất nhiều. Bà chủ ông chủ đều hiền hiền, nên Sen ăn rất tự nhiên, rất ngon lành. Đại thiếu gia thấy Sen ăn ngon, cũng lao vào tranh ăn. Hầu như tuần nào, Sen cũng ăn cơm với nhà bà mấy bữa liền.….8 giờ đang tập viết chính tả, thấy cậu gọi, giật bắn cả mình. Vội vàng chạy lên phòng chủ Cu Ty, có em!”-“Tao vả cho mày vỡ mồm bây giờ, mày ăn xằng nói bậy cái gì đấy?”Sen đứng mà chân run có nói gì đâu, em chỉ gọi cậu chủ…”-“Tao cấm, không được gọi như thế, tao dặn mày gọi tao là gì?”-“Dạ, đại thiếu gia…”Sen lí trốn tìm với tao!”-“Nhưng em còn phải làm bài tập về nhà!”-“Mày làm cái gì mà làm, mày không cần học!”-“Sao cậu cần học mà em lại không cần học?”Sen lí nhỉ, mà sao tao lại phải học nhỉ, đợi tý tao đi hỏi ba tao!”-“Dạ.”Cô bé con lại cắm cúi làm phút sau, đại thiếu gia tiếp tục đây!”-“Tao hỏi ba tao rồi, tao phải học để mai sau còn kiếm việc làm, nuôi vợ con, nuôi gia đình tao!”Sen nghe lí lẽ của ông chủ, cô bé có vẻ thấm lắm, gật vậy, đại thiếu gia ạ, thế thì em cũng phải học, em phải học để mai sau còn kiếm việc làm, nuôi chồng con em, gia đình em!”-“Mày không cần kiếm việc làm!”-“Sao ạ?”-“Chẳng phải mày đã có việc làm rồi sao?”-“Dạ?”-“Chẳng phải mày là người hầu cho tao rồi còn gì?”Ừ, đùng nhỉ? Cậu nói đúng quá. Vậy là bây giờ nó đã có việc làm, chỉ có cậu là không có việc thôi, lần đầu tiên thấy mình “hơn” cậu chủ, Sen sướng lắm!!!Nhưng thực ra cô bé rất thích chơi trốn tìm với tao đi!”-“Dạ!”-“Tao trốn, mày tìm!”Biết ngay mà, lần nào chơi trốn tìm chả là cậu trốn cô tìm. Mà cậu cũng hay lắm, toàn trốn ở đâu ý, cô chẳng thể tìm đếm nha…năm mười mười năm hai mươi…một trăm…cậu chưa xong em mặc kệ em mở mắt đi tìm…”Tìm tìm tòi tòi, chẳng thấy phút sau…-“Cậu ơi em thua rồi…huhu…cậu ở đâu đấy?”-“Huhu cậu ơi…huhu…”-“Mày chả làm được cái tích sự gì hết, có tìm cũng không xong! Chán muốn chết luôn!”Cậu bực mình, trốn đi, tao tìm.”-“Em phải làm bài tập về nhà!”-“Làm cái gì mà làm, mày biết cái gì đây không?”Sen há hốc mồm, mắt long lanh nhìn cậu. Là cái kẹp tóc lúc sáng cô thích đây mà, sao cậu lại có?-“Đại thiếu gia…cậu…cậu bị bóng! Aaaaaa……….”Cậu tức tím mặt, Sen bị cấu một cái không thương nói sai sao? Cậu là con trai mà cậu đeo kẹp tóc nhá!”-“Mày im mồm đi, tao cầm chứ tao đeo hả? Mày thích không?”Ánh mắt thèm thuồng, gật đầu thẹn thùng!-“Trốn đi, nếu tao tìm không được thì tao cho!”Gật đầu mười mười năm hai mươi…”Sướng quá, lập tức lủi, tìm chỗ chưa xong tao mặc kệ tao mở mắt đi tìm đây…”Có lẽ vì do cái cặp tóc đẹp lung linh, Sen thích tới mê người à, lần này, trốn rất phút…10 phút…20 phút…Không tìm thấy Sen, cậu bắt đầu sốt ruột…Một tiếng, chẳng thấy đâu, cậu gọi người giúp việc đi tìm tiếng, cả nhà mải miết, nháo nhác gọi tên cô bé con. Mọi người bảo cậu cứ ở nhà đợi, nhưng cậu nhất định không chịu, cậu nhất định phải tìm được con ơi, mày ở đâu?”-“Sen ơi ra đi rồi tao cho cái kẹp tóc…”-“Sen ơi!”Mắt cậu chủ rơm rớm, từ khi sinh ra, chưa bao giờ cậu gọi lâu tới vậy mà không thấy Sen lên tiếng!!!
La Ley Yo que pensé que era felizTodo iba bien hasta que te viEstás tan bella, yah-yahDesordenaste mi cabezaEstás con él, y yo aquíTratando de hacerte sonreírNo dices nada, ay-ayPero tus ojos me hablanNadie tiene el control del corazónSabemos que en la guerra y el amorSe vale todo, mamiSe vale todoHoy, rompo la ley por ti, si me miras asíMe atrevo a robarte los besos que no te da a tiHoy, rompo la ley por ti, si me miras asíBuscamos la excusa perfecta y nos vamos de aquí¿De dónde saliste, bebé?Que sin decirme nada, ya me tienes a tus pies¿Qué vamos a hacer? Tú dimeRompemos la ley, una y otra vez, yeh-yehMamacita, estás buscando que te déUn beso en esa boquita, ya lo séYa lo sé, ya lo sé ya lo sé, ya lo séDesde aquí se te ve desde aquí se te veMamacita, estás buscando que te déUn beso en esa boquita, yo lo séYo lo sé, yo lo séDesde aquí se te veHoy, rompo la ley por ti, si me miras asíMe atrevo a robarte los besos que no te da a tiHoy, rompo la ley por ti, si me miras asíBuscamos la excusa perfecta y nos vamos de aquíNadie tiene el control del corazónSabemos que en la guerra y el amor el amorSe vale todo, mamiSe vale todo todoNadie tiene el control del corazónSabemos que en la guerra y el amorSe vale todo, mamiSe vale todo, ma'Hoy, rompo la ley por ti, si me miras asíMe atrevo a robarte los besos que no te da a tiHoy, rompo la ley por ti, si me miras asíBuscamos la excusa perfecta y nos vamos de aquí¿Que quiénes somos?CNCORompamos la ley, rompamos la leyRompamos la ley, rompamos la ley A Lei Eu pensei que estava felizTudo estava bem até eu te verVocê é tão bonita, ta-taBagunçou minha cabeçaVocê está com ele, e eu aquiTentando te fazer sorrirVocê não diz nada, ai-aiMas seus olhos falam comigoNinguém controla o coraçãoSabemos que na guerra e no amorVale tudo, meu bemVale tudoHoje, infrinjo a lei por você, se me olhar assimMe atrevo a roubar os beijos que ele não te dáHoje, infrinjo a lei por você, se me olhar assimProcuramos a desculpa perfeita e vamos embora daquiDe onde você saiu, bebê?Você me ganhou sem precisar dizer nadaDiga aí, o que vamos fazer?Infringimos a lei, de novo e de novo, iê-iêGatinha, você está me pedindoUm beijo nessa boquinha, já tô ligadoJá tô ligado, já tô ligado tô ligado, tô ligadoDá pra ver daqui dá pra ver daquiGatinha, você está me pedindoUm beijo nessa boquinha, tô ligadoTô ligado, tô ligadoDá pra ver daquiHoje, infrinjo a lei por você, se me olhar assimMe atrevo a roubar os beijos que ele não te dáHoje, infrinjo a lei por você, se me olhar assimProcuramos a desculpa perfeita e vamos embora daquiNinguém controla o coraçãoSabemos que na guerra e no amor no amorVale tudo, meu bemVale tudo tudoNinguém controla o coraçãoSabemos que na guerra e no amorVale tudo, meu bemVale tudo, gataHoje, infrinjo a lei por você, se me olhar assimMe atrevo a roubar os beijos que ele não te dáHoje, infrinjo a lei por você, se me olhar assimProcuramos a desculpa perfeita e vamos embora daquiQuem somos nós?CNCOVamos infringir a lei, vamos infringir a leiVamos infringir a lei, vamos infringir a lei
Phần 2 Sen bảy tuổi một tháng. Đại thiếu gia bảy tuổi. Bà chủ cho Sen đi học cùng trường, cùng lớp với đại thiếu gia. Chưa có người hầu nào được đặc cách đãi ngộ tới như vậy. Mấy chị lớn lớn bảo với nó, chẳng qua bà cho mày đi học, là để mày bảo vệ cậu, không cho ai bắt nạt cậu thôi, đừng tưởng bở. Sen nghe vậy, mặc kệ chứ, bảo vệ cậu là nhiệm vụ cả đời của nó, đằng nào chả phải bảo vệ, được đi học là sướng rồi. 6 giờ sáng. Nó kính cẩn vào phòng. -“Thưa đại thiếu gia, mời cậu dậy ạ!” Đây có thể là một trong những công việc khó khăn nhất của nó, gọi cậu dậy, chưa bao giờ là dễ. -“Thưa cậu, mời cậu dậy ạ!” … -“Thưa cậu, mời cậu dậy ạ!” … -“Thưa cậu…” -“Mày lắm lời quá đấy Sen ạ!” -“Cậu ơi sáng rồi ạ!” -“Sáng thì kệ sáng…” -“Cậu ơi phải đi học, sắp muộn rồi ạ…” -“Tao không đi!” -“Đại thiếu gia, em lạy cậu ạ, cậu không dậy bà chủ sẽ đánh em ạ…” -“Mày có tin tao đá mày ra ngoài sân không?” -“Xin cậu ạ…” Buổi sáng nào cũng như buổi sáng nào, chủ tớ nhì nhèo tới cả tiếng. Cuối cùng, Sen đành phải dùng tới kế hiểm cuối cùng. -“Đại thiếu gia, cậu không dậy thì em đi học với anh Tuấn vậy!” Anh Tuấn, học lớp ba. Anh họ của cậu chủ. Sen gọi cậu là đại thiếu gia, cô định gọi anh Tuấn là đại đại thiếu gia. Mà anh Tuấn dễ thương lắm, anh thích Sen gọi là anh thôi, anh chẳng bao giờ bắt nạt Sen như cậu chủ cả. Có điều, cứ nghe tới tên anh Tuấn là cậu chủ như có gai trong lòng. -“Có mỗi chuyện đó mà ngày nào mày cũng nhắc thế hả Sen? Mày thích gì?” -“Dạ, em không dám!” -“Dám cái khỉ, mày thích thì mày đi ngay đi, biến ngay đi cho tao nhờ…đi mà đi với anh Tuấn của mày đi!” Sen biết điều, trả vờ lò dò bước ra khỏi cửa. -“Mày đứng yên đấy!” Cậu hét lớn. -“Mày dám đi nửa bước nữa xem!” Sen hơi mỉm cười, quay lại nịnh nọt. -“Em đâu dám, đâu dám, mời cậu dậy ạ!” Khi cậu uể oải vươn vai, Sen mừng rớt nước mắt; lấy khăn, từ tốn hầu cậu rửa mặt; lấy kem sẵn, hầu cậu đánh răng… kính cẩn bưng mâm, hầu cậu ăn. -“Mày ăn cái đó đi…” -“Dạ, em không cần ăn sáng đâu ạ!” -“Tao không ăn được, tao không thích…Mày cãi à?” -“Dạ, em ăn ạ!” Sen lấm lét gắp miếng thịt bỏ vào mồm, cái vị ngọt của thịt, sao mà tuyệt đến thế! Xong xuôi, chủ tớ cùng nhau đi học. Lái xe đưa họ tới cổng trường. Còn đoạn đường từ cổng trường vào lớp là hai đứa đi bộ. Sen lẽo đẽo theo sau, xách đồ cho cậu! -“Sen, có mỗi việc đi theo tao mà mày cũng chậm như rùa là sao?” Sen vội vàng chạy lên trước, người cậu áo vải cao cấp, người nó áo quần lấm lem, biết điều nên tránh một đoạn xa xa… -“Tao là hủi à mà mày tránh xa thế?” -“Dạ…em …em không dám ạ…” -“VÀO GẦN ĐÂY!” -“Dạ…” -“Đưa đây cho tao!” -“Đưa gì ạ?” -“Mày cầm cái gì thì đưa hết đây…” -“Nhưng…nhưng bà chủ dặn…” -“Dặn gì?” -“Dặn em phải xách đồ cho cậu, sợ cậu xách nặng!” Mắt cậu trừng lên, Sen đành ngậm ngùi đưa. …. …. Vào lớp. Sen được xếp ngồi cạnh cậu, là do bà chủ đã nói trước với cô giáo chủ nhiệm. Cậu được gia sư từ bé, tất nhiên cậu giỏi. Cậu biết hết mặt chữ, tập đọc thành thạo, tính toán cộng trừ cũng rất giỏi. Còn Sen học mãi vẫn mù tịt, không theo kịp. -“Sen, con này mày làm sai rồi!” -“Sao lại sai ạ?” -“15 cộng 29 mà mày viết bằng 32 hả?” -“Ơ, đúng đấy cậu ạ!” -“Đúng cái đầu nhà mày!” -“Em thề, em đếm hẳn bằng ngón tay đấy cậu ạ!” Cậu liếc nó, hình như con này không phải quái thai, nó chỉ có mười ngón tay chứ mấy? -“Em đếm mấy lần…” Sen cười hì hì. -“Đếm cái khỉ, mày phải lấy hàng đơn vị cộng trước, sau đó tới hàng chục…” -“Cái gì mà hàng đơn vị hàng chục ạ? Cậu nói lại đi, em thấy khó hiểu quá!” -“Con ngu nhà mày!” Cậu là cậu mắng thế thôi, nhưng cậu vẫn giảng cho Sen hiểu. Ngồi mà thán phục vô cùng. Đại thiếu gia nha, từ hôm nay, không những cậu là mạng sống của cô, mà là thần tượng của cô!
cậu chủ ơi em lạy cậu